Thưa quý bà con,
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát… Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Hai thái độ: – Một là mackeno, không đoái hoài, tự nhiên như người Hà Nội, … hoài mãi mãi người ngoài cuộc, sống ở ngoại quốc, con cái nay, vẻ ngoài vẫn Việt, nhưng tâm hồn tâm trạng ngoại quốc, da vàng ruột trắng như quả chuối; hoặc thản nhiên hưởng thụ, ở ngoài thoải mái làm ăn, ngày nghỉ, cần du lịch, du hý, vẫn đi về qua lại Việt Nam, có Tàu? không Tàu? cũng thế thôi. Ta là Việt Kiều… Ra vào No star Where… Hưởng thụ là cái chánh… – Hai từ nay, nhìn nhận rõ ràng bằng mọi giá, không còn những ưu tư, do dự, lo lắng trừu tượng nữa, năm 2020 sự thật là rõ ràng Việt Nam ta nay là Tàu Cộng, và cắt đứt liên lạc với Việt Nam, tầy chay hàng hóa lương thực Tàu và Việt Nam! Làm sao nuôi dưỡng hận thù phục quốc, trong ngoài một lòng, một chí lấy lại Đất nước Đại Việt, tìm lại Hồn Việt, giữ vững nuôi dưỡng tinh thần Dân Tộc Việt
Mong rằng: đây là một dịp may, vì là một cú SỐC – un choc: “Từ nay, rõ ràng, chúng ta bị người Tàu đô hộ”… Một nhận định rõ ràng, cũng như những nhận định ngay những ngày sau ngày 30 tháng Tư, rõ ràng toàn bộ nhân dân Miền Nam chúng ta hoàn toàn mất nước, và nhận định rõ ràng mất Tự do và đang đi vào thời kỳ “đồ đá” khi thấy các “cán ngáo” tung tăng, tay cầm tay đi đạo phố, sỗ sàng vào chiếm nhà, chiếm chỗ ở, đòi ở nhà trên…đuổi gia đình mình xuống ở nhà ngang, nhà dưới… những “khăn rửa mặt vào chậu cầu tiêu, bỏ cá rộng vào cầu tiêu… sợ quạt máy trần “chém” đầu”… Rõ ràng tỉnh ngộ, khi bị đuổi nhà đi kinh tế mới, rõ ràng “thức tỉnh” khi nhìn những thùng sách báo bị đưa ra đốt ở ngoài đường… rõ ràng, quá rõ ràng khi … và khi … và tiếc những ngày xưa ấy xúi con trốn lính, bỏ tiền chạy chồng đi lính kiểng! Nghe lời xúi dại các Thầy, các Cha, các Sư phản chiến, chống Tham Nhũng…
– Mong rằng tất cả những “Sự thật phủ phàng” sẽ đến và đánh thức người dân VỚI hy vọng lúc ấy người dân sẽ có phản ứng… Hãy nhìn về Hong Kong, nhìn Nhà Cầm quyền Trung Cộng Lục Địa đang tìm mọi giá bóp nghẹt Hong Kong, rồi sẽ có Thiết quân Luật, rồi sẽ có xe tăng, vì đã có bắt bớ giam cầm … rồi đổ máu phải đến thôi…! Chớ quên Thiên An Môn, Budapest, Praha… Tự Do phải Đổ Máu, phải Tù Tội, phải Chết chóc Thương Tật mới Thành Công… Ba Lan Tự Do, Đông Âu Tự Do… bằng giá ấy!
– Và Việt Nam ngày mai cũng vậy…
Phản kháng đấu tranh Bất Bạo Động, Bất Tuân Dân Sự chỉ có hữu hiệu, có kết quả chỉ ở những môi trường các quốc gia có một nền Dân Chủ rõ ràng, có những Luật Lệ bảo vệ các quyền con Người hữu hiệu …
– Việt Nam cuối năm 2019 và ngày mai bắt đầu năm 2020 là chẳng những là một nước Cộng Sản… mà là một quốc gia đang bị xâm chiếm, với một ông chủ nhà là Trung Cộng… Cũng như xưa kia, Ba Lan của năm 1981 là một nước Cộng Sản chư hầu của Liên Sô vậy!
– Do đó xin phép bà con nhắc đến chuyện Ba Lan thời kỳ 1981, là để bàn chuyện tương lai Việt Nam. Ba Lan 1981 là Việt Nam 2020!
Bài Học Ngày 13/12/81 tại Ba Lan
1/ Ba Lan 1981:
– Ngày 13/12/1981, đúng hơn vào đêm 13/12/1981 (đêm thứ Bảy qua Chủ nhật) tại Ba Lan, Tướng W. Jaruzielski (với hình ảnh quen thuộc với quần chúng thế giới và bà con chúng ta là viên tướng với cặp mắt kiếng đen), lãnh tụ Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Ba Lan, Chủ tịch Hội Đồng Quân Sự Cứu Nguy Dân Tộc Ba Lan, công bố Thiết quân Luật nghĩa là Quân Luật đặc biệt cho một quốc gia trong tình trạng chiến tranh.
– Thiết quân Luật, là từ nay Dân luật bị bãi bỏ, chỉ có Quân Luật, có nghĩa là từ nay truất mọi quyền công dân như tự do đi lại, tự do ngôn luận… vân vân… Thiết quân Luật, là ban đêm giới nghiêm, cấm đi lại, Thiết quân Luật là, tạo những khu vực cấm đi lại, cấm hội họp, tụ họp ngoài đường, vì chế độ quân đội thay thế chế độ cảnh sát, được quyền nổ súng bất cứ lúc nào, bắn, bỏ tù, đưa đi đày không cần xét xử.
– Thiết quân Luật Ba Lan lúc ấy huy động 70 ngàn binh sĩ quân đội, hàng chục ngàn lính dự bị, 30 ngàn viên chức cảnh sát công an nội vụ, 1,750 xe tăng và 1,400 xe bọc thép, 500 chiến xa, 9,000 xe hơi cơ giới, phi đội máy bay trực thăng và máy bay vận tải được sẵn sàng phục vụ các đợt đàn áp. Điện thoại vô hiệu hóa, giới nghiêm từ 19 giờ đến 6 giờ sáng, cấm công dân thay đổi nơi cư trú, ngưng phát hành báo chí (trừ báo của đảng và quân đội), phá sóng radio nước ngoài phát vào Ba Lan, đình chỉ công dân xuất cảnh, tạm thời đóng cửa các trường học…
– Thiết quân Luật Ba Lan lúc bấy giờ, tái lập lại hệ thống phân phối hàng hoá bằng tem phiếu – đã bỏ đi nhiều năm qua – các mặt hàng thiết yếu như thịt, bơ, chất béo, bột, gạo, sữa cho trẻ sơ sinh, v.v.. Kiểm soát lại nguồn cung cấp cho các cửa hàng và đe dọa an ninh quần chúng bằng kiểm soát phân phối năng lượng cho mùa đông sắp tới. Tóm lại, dùng vũ khí Thiết quân Luật, nhà cầm quyền cộng sản Ba Lan lúc bấy giờ, thực hiện cùng với vũ khí thứ hai là chế độ tem phiếu, đã kiểm soát toàn bộ dân chúng mình qua bao tử và sự sanh hoạt sống còn hằng ngày (cũng như tất cả nhà cầm quyền các quốc gia độc tài và cộng sản trên thế gìới vậy)!
Lý do chánh thức được nêu ra là do tình hình nước Ba Lan lúc bấy giờ thiếu an ninh do sự chống đối của Phong trào Đoàn Kết-Solidarnosc, và khủng hoảng kinh tế. Thế nhưng mặc dù có tăng thêm sự kềm kẹp, mặc dù có tăng thêm sự đàn áp cũng vẫn không dấu nổi sự sợ hãi của nhà nước cộng sản Ba Lan lúc bấy giờ.
Phải, nhà cầm quyền cộng sản Ba Lan đang hoang mang và hoảng sợ, thấy rõ đối thủ chánh trị của họ là phong trào Công đoàn Đoàn Kết chính là nguyên nhân của tình trạng khó khăn từ chánh trị đến kinh tế lúc bấy giờ, do phản kháng, do đấu tranh toàn bộ của dân chúng Ba Lan. Mặc dù sử dụng gần như độc quyền các phương tiện truyền thông đại chúng (của) nhà nước (đài phát thanh, truyền hình, báo chí) và chú trọng tất cả vào tuyên truyền và phá hoại Công đoàn Đoàn kết, tìm mọi cách hạ bớt uy tín của Công Đoàn trong ảnh hưởng xã hội. Thế nhưng, mặc dù với các phương tiện truyền thông đại chúng ấy, để chống lại phe đối lập với phương tiện nhỏ hơn nhiều, đối lập vẫn và đã tạo được một thế đứng vững chải, nhờ phổ biến những tư tưởng đã bị cấm đoán bởi chủ nghĩa Cộng sản, như Dân chủ, Nhơn quyền, Tự do ngôn luận …, và rộng rãi hơn nữa đã đề nghị một mô hình xã hội và chánh trị hấp dẫn, buộc nhà nước cộng sản phải đặt một “nền cai trị mới” từ nay biến thành một cuộc “chiến tranh chống nhân dân”. Do đó Thiết quân Luật là một bắt buộc thôi!
Thực sự mà nói, Thiết quân Luật là cái bắt buộc PHẢI đưa ra thôi! Sau 16 tháng, sau hàng loạt cuộc đình công trong những năm 1980 đã dẫn đến việc thành lập Công đoàn Đoàn Kết và làm tan vỡ nền tảng cộng sản của nền chánh trị ở Ba Lan.
Kết quả hãi hùng:
Mười ngàn công an, an ninh, mật vụ tham gia chiến dịch “Cây thông” bắt giữ những người được cho là nguy hiểm đối với an ninh quốc gia, đưa họ tới các nhà tù và những trung tâm giam giữ đã được chuẩn bị trước.
Chỉ riêng trong tuần đầu tiên của Thiết quân Luật, trong các nhà tù và trại giam đã có khoảng 5 ngàn người. Trong giai đoạn Thiết quân Luật, có khoảng 10 ngàn người bị bắt giữ trong 49 trại giam trên cả nước, đa số gồm các nhà lãnh đạo của Công đoàn Đoàn Kết, trí thức liên kết với họ và nhà các hoạt động đối lập dân chủ. Bốn ngàn người trong số này đã bị buộc tội và có án tù, hàng ngàn công nhân bị sa thải, gần 2.900 người tự tử trong năm 1981, hàng trăm ngàn người dưới 35 tuổi đã bỏ chạy khỏi Ba Lan sang các nước phương Tây.
Với hơn 44 năm dưới ách cai trị của chế độ cộng sản, ngày 13/12/1981 là một ngày được đánh dấu là một ngày đặc biệt trong lịch sử cận đại Ba Lan.
Lý do rằng bấy giờ nhà cầm quyền Ba Lan vẫn ngó về Mạc tư Khoa, vẫn chờ ý kiến quyết định của Thiên triều Sô Viết và …và …vẫn không quên hai biến cố: Budapest 1956, và gần hơn Praha 1968. Xin nhắc lại hai biến cố ấy để chúng ta người Việt Nam ngày nay cảnh giác và không quên (đối với chánh sách ngoại Việt-Hoa ngày nay):
1956: Cuộc nổi dậy tại Budapest, thủ đô Hungaria:
– Ngày 23/10/1956, nhơn dân thành phố Budapest xuống đường biểu tình chống nhà nước cộng sản Hung. Biểu tình biến thành nổi loạn. Nổi khao khát tự do, nổi khao khát cởi mở được ấp ủ từ ngày Staline qua đời.
Tám tháng trước, vào tháng 2 năm 1956, Nikita Khrouchtchev, Đệ nhứt Bí thư của Đảng Cộng sản Xô Viết, đả phá hạ bệ chỉ trích người tiền nhiệm mình là Stalin trong một bản báo cáo mật tại Đại hội thứ XX của Đảng Cộng sản Sô Viết tại Mạc tư Khoa.
Ngày 28/06/1956, tại Poznan, Ba Lan, một cuộc đình công công nhơn được biến thành một cuộc nổi dậy đòi dân chủ. Mạc tư Khoa lo lắng và buộc Đảng Cộng Sản Ba Lan đặt nhà cải cách (vẫn còn là đảng viên Đảng Cộng Sản Ba Lan) Wladyslaw Gomulka, một cựu tù nhơn bất đồng chánh kiến với Stalin từ những năm trước, lên cầm quyền nhà nước Ba Lan.
Tại Hungaria, ngày 23/10, dân chúng Hung cũng đòi Imre Nagỵ (đọc Nog), một đảng viên ôn hòa của Đảng Cộng sản Hung đang bị thất sủng từ tháng Tư 1955, trở lại cầm quyền.
Đảng Cộng sản và Nhà nước Hung chấp nhận, mời Nagy trở lại nắm chánh phủ nhưng thiết lập ngay Thiết quân Luật và kêu gọi quân đội Sô Viết đang đóng quân chung quanh thủ đô Budapest, đem quân đội vào nhập vào thủ đô mình, giúp mình xây dựng lại an ninh và trật tự. Thoạt đầu quân Sô Viết cũng vào làm trật tự, nhưng nhẹ nhàng không đụng chạm mạnh và rút đi ngày 27/10.
Thế nhưng, dân chúng Hung tưởng bở, nghĩ rằng thời cơ đã đến rồi, Hungaria nay đã giải phóng đã giành lại Độc lập rồi. Đất nước đang sống lại, sôi sục, nổi bùng. Dân chúng xuống đường rầm rộ ngày 30/10 và tại Budapest chiếm trụ sở Đảng Cộng sản Hung, hành hung, giết hại nhơn viên kể cả những người không liên hệ gì với chế độ đáng ghét ấy.
Thủ tướng Imre Nagy cũng say cơn chiến thắng, Ông tuyên bố từ nay sẽ đi vào con đường Dân chủ và Đa nguyên. Ngay ngày 1 tháng 11, thành lập một chánh phủ liên hiệp, và tuyên bố từ nay Hungaria sẽ ra khỏi Khối Warsaw.
Thật là quá quắc! Liên Sô không chấp nhận! Chúa Nhựt, 4 tháng 11, Hồng quân Liên Sô tràn ngập Budapest, 8 sư đoàn, hàng trăm chiến xa T 54, thứ tối tân nhứt của Liên Sô thời bấy giờ (vẫn có mặt trên chiến trường Việt Nam 20 năm sau). Phe nổi dậy gồm, công nhơn, thợ thuyền sanh viên trí thức, gậy đá, súng trường súng lục anh hùng tử thù nhưng cuối cùng thua. Kết quả cuộc đàn áp: 200 ngàn tử vong, 160 ngàn tỵ nạn chánh trị tại các quốc gia Tây Âu. Imre Nagy bị xử tử, bị treo cổ vài tháng sau.
1968, Mùa Xuân Praha, thủ đô Tiệp Khắc:
Với Alexander Dubček, được bầu chọn đứng đầu Đảng Cộng sản Tiệp Khắc vào tháng Giêng 1968, Tiệp Khác đang đi vào con đường cải tổ quan trọng với mục tiệu tạo một “con đường Xã hội Chủ Nghĩa Nhơn bản”, sẽ xóa bỏ chế độ kiểm duyệt, sẽ phục hồi quyền lợi và chức vụ các viên chức đảng viên đã bị tù tội cách chức, cho về vườn qua những cuộc thanh trừng đầy màu sắc Stalin của những năm 1950. Sẽ chuyển nền kinh tế do Nhà nước lãnh đạo và chỉ định thành một nền kinh tế tự do, phóng khoáng (thời gian ấy chưa có từ ngữ và quan niệm kinh tế thị trường, vì từ ngữ tư bản đối kỵ, nên chỉ dùng từ libéral-tự do thôi!), nền ngoại giao và chánh sách ngoại giao cũng sẽ được cải tổ, sẽ mở rộng ra khỏi khối Xã hội Chủ nghia anh em, sẽ có tự do tôn giáo…vân…vân …. Mặc dù chương trình cải tổ không đụng chạm đến nền tảng và vai trò của Đảng và chủ thuyết Cộng sản như Hungarie năm 1956, những tư tưởng và đề nghị cải tổ cũng đem đến một ảnh hưởng rất lớn cho xã hội Tiệp lúc bấy giờ. Trong một quốc gia mà cái thế địa lý rất chiến lược như Tiệp Khác lúc bấy giờ là một nguy hiểm đối với Liên Sô và khối Warsaw. Thật vậy Tiệp Khắc, là đầu tàu, là riềng mối. Tiệp Khắc là biên giới giữa hai khối của cuộc chiến tranh lạnh: Mỹ/Nga. NATO/Warsaw! Tiệp khắc xé rào là một nguy hiểm cho Liên Sô và Đông Âu và khối Warsaw! (cũng như ngày nay, Ukraina đối với Liên Bang Nga vậy). Vì vậy phải tung đòn trừng phạt, để chận đứng mọi âm mưu. Lực lượng quân đội và xe tăng khối Warsaw (trừ Roumanie) tràn xâm chiếm Praha trong hai ngày 18 và 20 tháng 8 (Radio Hà Nội vỗ tay chào mừng ngày Giải Phóng Praha). Mặc dù sự hỗ trợ, ủng hộ của Đảng Cộng sản Tiệp khắc, họp Đại Hội bất thường ngày 22/8, mặc dù dư luận thế giới la ó, phản đối, … các nhà lãnh đạo của nhà nước Tiệp đều bị bắt giải đi Mặc Tư Khoa để xét xử, một nhóm lãnh đạo khác được Liên Xô đặt lên thay thế…
Mùa Xuân Praha thất bại, thế nhưng Mùa Xuân Praha cũng để một dấu ấn vĩnh viễn trong trí nhớ của nhơn loại.
“Năm 1968 – Tổng Thống và anh hùng Tiệp Khắc Vaclav Havel nói trong bài diễn văn kỷ niệm 30 năm Mùa Xuân 68 – là năm của của quyền công dân được sống lại, là năm của nhơn phẩm được xây dựng trở lại và cũng là năm mà mọi con người lấy lại đức tin là có thể thay đổi được xã hội – L’année ’68 fut avant tout celle du renouveau de la citoyenneté, de la reconstruction de la dignité humaine et de la croyance des citoyens dans la possibilité de changer la société”.
Phải cần 8 năm đấu tranh mới giải phóng được Ba Lan:
Quy mô đàn áp của nhà cầm quyền Ba Lan lớn và tàn bạo như vậy nhưng không dập tắt được phong trào đấu tranh. Ngay trong thời gian Thiết quân luật, các cuộc biểu tình vẫn nổ ra. Trong Ngày quốc tế Lao động 1/5/1982 hàng chục ngàn người đã xuống đường phản đối tình trạng Thiết quân Luật với biểu ngữ “Thiết quân Luật là bất hợp pháp”. Ngày 31/8/1982, người Ba Lan đồng loạt xuống đường biểu tình tại 34 tỉnh thành, kỷ niệm 2 năm này ngày ký “Thoả thuận Tháng Tám”, là thoả thuận mà trong đó nhà nước Cộng sản cho phép Công đoàn Đoàn kết hoạt động hợp pháp. Hơn 5.000 người đã bị bắt giữ, 3.000 người bị tòa án buộc các tội khác nhau, một số tờ báo bị đóng cửa và 800 nhà báo bị sa thải.
Thế giới lên án mạnh mẽ và cô lập Ba Lan. Mỹ và nhiều nước phương Tây tuyên bố bao vây kinh tế Ba Lan, nhưng đồng thời viện trợ tiền bạc, vật chất cho Công đoàn Đoàn Kết.
– Ngày 22/07/1983 nhà cầm quyền cộng sản buộc phải tuyên bố chấm dứt tình trạng chiến tranh, (nhưng vẫn không bãi bỏ Thiết quân Luật), và giải thể Hội Đồng Quân Sự Cứu Nguy Dân Tộc.
Cuộc tranh đấu với chế độ cộng sản vẫn tiếp diễn quyết liệt và tới tháng 6/1989, tức 6 năm sau khi tình trạng Thiết quân Luật được bãi bỏ, những người cộng sản mới chấp nhận ngồi vào bàn tròn đàm phán.
– Ngày 4/09/1989 cuộc bầu cử tự do đầu tiên trong các nước cộng sản được tiến hành, khởi đầu cho sự sụp đổ toàn bộ hệ thống cộng sản tại châu Âu.
2/ Việt Nam 2019:
Năm 2019 sắp tàn, nhơn ngày kỷ niệm ngày 13 tháng 12 của Ba Lan sắp đến, chúng ta thử đánh giá xem tình hình đấu tranh ngày nay ở Việt Nam như thế nào? Tình hình đấu tranh dân chủ trong nước nay đã chín mùi chưa?
Chưa bao giờ cái hoảng cái sợ đã thay đổi chủ như lúc nầy. Trong nước, người dân đã hết sợ nhà cầm quyền rồi, mặc dù Công An vẫn đàn áp, vẫn dùi cui, vẫn quấy nhiễu đời sống dân lành.
Vì không còn sợ nữa nên ngày nay, càng ngày càng nhiều bloggers ra mặt, mặc tù tội, mặc bị đánh đập, hành hung, mặc bị bắt, mặc ở tù.
Ngày nay, đã có những Phạm Chí Dũng, những Lê Hiếu Đằng những Lê Mã Lương… ra mặt kêu gọi. Nhưng ngày nay vẫn còn chưa rầm rộ được, chưa xôm tụ được như Ba Lan ngày xưa. Mặc dù ngày nay các bloggers trong nước các nhà đấu tranh dân chủ, đấu tranh cho Nhơn quyền đều được Cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại ủng hộ, được bạn bè quốc tế ủng hộ.
Phong trào đấu tranh trong nước càng ngày càng cao, phong trào ủng hộ Hải ngoại càng ngày càng mạnh, phong trào bạn bè quốc tế càng ngày càng đông. Nhớ lại những năm 80 khi Phong Trào Công Đoàn Đoàn Kết Solidarnosc dâng cao độ, chúng tôi lúc ấy ở Pháp, cùng tất cả công chúng, giới thợ thuyền, công nhơn, trí thức, những ai ủng hộ người Pháp hay ngoại quốc đều mang trên ngực áo huy hiệu Solidarnosc.
Việt Nam ngày nay chưa tới tầm ấy. Lúc xưa thế giới trừng phạt Ba Lan và giúp đỡ Solidarnosc. Việt Nam ngày nay chưa được như vậy! Một nhà bình luận Việt Nam sống trong nước không ngần ngại đánh giá
“Ở Việt Nam, một cuộc biểu tình chỉ bao gồm mấy chục người, an ninh mật vụ với con số gấp hai ba lần, gom vào một chuyến xe buýt chở đi là chấm dứt, thật chẳng có nghĩa bao nhiêu. Thực chất đây chỉ là một cuộc tập họp nhỏ tự phát của những người yêu nước, thiếu hẳn sự vận động quần chúng, hoặc quần chúng là một bầy đang sống trong sợ hãi, thờ ơ với thời cuộc, ngu lâu không thể thuyết phục được. Con đường vì dân chủ, tự do của Việt Nam, vì thế, còn rất dài” (hết trích).
Sự thật có thể như vậy nhưng nếu: Đừng sợ đàn áp, đừng sợ dùi cui. Tinh thần đấu tranh phải nở rộ trong mọi từng lớp, mọi giai cấp, mặc đàn áp, mặc dùi cui.
Bài viết nầy nhắc ngày 13 tháng 12 1981 tại Ba Lan là để nhắc đến sự đàn áp khủng khiếp của Đảng Cộng sản. Bất cứ Đảng Cộng sản nào cũng như thế. Đảng Cộng sản Tàu không ngần ngại cho xe tăng nghiến học sanh và sanh viên, nhuộm đỏ Quảng Trường Thiên An Môn. Ngày nay, tại Hông Kông Cảnh Sát không ngần ngại sẽ bắn đạn thật vào người phản kháng.
Trình trạng Thiết quân Luật Ba Lan chứng minh cho chúng ta thấy rằng, chẳng có chế độ độc tài cộng sản nào ôn hoà cả. Để giữ chế độ, nhà cầm quyền cộng sản nào cũng sẵn sàng dùng bạo lực với quy mô lớn, quân đội cũng được bổ sung vào lực lượng đàn áp. Càng gần đến ngày sụp đổ, nhà cầm quyền càng hung hăng và tàn bạo hơn. (Hãy nhìn vào Hông Kông,…)
Từ khi chế độ cộng sản sụp đổ (năm 1889) hàng năm người Ba Lan vẫn kỷ niệm ngày 13/12 như là một biến cố lịch sử không thể nào quên. Còn rất nhiều người đang sống là nhân chứng của biến cố này.
Vào năm 2006, tại quốc hội Ba Lan, A. Kwasniewski, một cựu bộ trưởng thời cộng sản, Tổng thống Ba Lan dân chủ, đã chính thức xin lỗi nhân dân và xem ngày này là một tội ác cộng sản. Trong năm 2006, theo Viện Tưởng nhớ Quốc gia Ba Lan, một cơ quan được thành lập sau khi chế độ cộng sản bị sụp đổ, chuyên điều tra tội ác chống lại Ba Lan, số người chết do bị bắn hoặc bị đánh đập trong giai đoạn 1981-1989 khoảng 1000 người.
Ngày 16/3/2011 Toà án Hiến pháp của Ba Lan dân chủ đã phán quyết việc ban hành tình trạng chiến tranh đã vi phạm các nguyên tắc về tính hợp pháp của chính hiến pháp của nhà nước cộng sản bấy giờ.
Tuy nhiên, bạo lực đã không làm lùi bước ý chí tranh đấu. Người Ba Lan đã chịu dấn thân, hy sinh, tù đày. Trong hơn một năm rưỡi, số người bị bắt giam và có án tù lên tới 10 ngàn người, đã nói lên rằng, cái giá của tự do rất đắt và cuộc tranh đấu vì dân chủ đòi hỏi một tinh thần bền bỉ, kiên cường.
Mong dân Việt Nam kiên cường như dân Ba Lan vậy, và mong ngày mai dân tộc Việt Nam ta sẽ thành công như dân tộc Ba Lan. Mong lắm!
Hồi Nhơn Sơn, cuối năm Kỷ Hợi.
Phan Văn Song